IELTS SPEAKING PART 2 & 3: GAMES

IELTS SPEAKING PART 2 & 3: GAMES
Trang Ly
Trang Ly

147

  • Speaking Part 2
  • Speaking Part 3

Speaking part 2


Examiner: "Describe a game you played in your childhood." (Mô tả một trò chơi tuổi thơ của bạn)

Candidate: "As a child in Vietnam, I often played a popular game called 'Đá Cầu'. This game involves a shuttlecock, not unlike those used in badminton, but kicked instead of being hit with a racket.

(Lúc còn là trẻ con, tôi thường chơi một trò chơi phổ biến được gọi là 'Đá Cầu'. Trò chơi này bao gồm một quả cầu, giống những quả được dùng trong môn cầu lông, nhưng được đá thay vì được đánh bằng vợt.)


We would play 'Đá Cầu' after school in the communal courtyard, a bustling space filled with laughter and energy. The players were my classmates, neighbors, and siblings, an enthusiastic crowd united by our shared love for the game.

(Chúng tôi thường chơi 'Đá Cầu' sau giờ học trong sân chung cư, một không gian rộn ràng đầy tiếng cười và năng lượng. Những người chơi là bạn cùng lớp, hàng xóm và anh em ruột của tôi, một đám đông nhiệt tình hòa quyện bởi tình yêu chung đối với trò chơi.)


The aim of 'Đá Cầu' is to keep the shuttlecock in the air using feet, knees, and even shoulders, but never hands. We would form a circle and pass the shuttlecock to each other, challenging our agility and coordination.

(Mục tiêu của trò 'Đá Cầu' là giữ quả cầu lông bay trên không bằng chân, đầu gối và thậm chí vai, nhưng không bao giờ được dùng tay. Chúng tôi sẽ xếp thành một vòng tròn và chuyền quả cầu cho nhau, điều này thách thức sự nhanh nhẹn và phối hợp của chúng tôi.)


Playing 'Đá Cầu' was a whirlwind of emotions. There was anticipation as the shuttlecock soared towards you, exhilaration when you successfully passed it on, and mirth even when you missed. The game not only honed our physical skills but also fostered teamwork and camaraderie.

(Chơi 'Đá Cầu' là cơn lốc cảm xúc vậy. Có sự đoán đợi khi quả cầu lông bay về phía bạn, niềm phấn khích khi bạn thành công chuyền nó cho người khác, và sự vui vẻ ngay cả khi bạn đá trượt. Trò chơi không chỉ rèn luyện kỹ năng thể chất mà còn tạo điều kiện cho sự hợp tác và tình đồng đội.)


In hindsight, 'Đá Cầu' was more than just a game. It was a cherished part of my childhood in Vietnam, a tapestry of joyous memories woven with laughter, competition, and fellowship. The mere mention of 'Đá Cầu' transports me back to those carefree days, a nostalgic journey I cherish deeply."

(Nhìn lại, 'Đá Cầu' còn hơn cả một trò chơi. Nó là một phần quý giá của tuổi thơ tôi ở Việt Nam, một bức tranh kỷ niệm vui tươi được thêu từ tiếng cười, sự cạnh tranh và tình anh em. Chỉ cần nhắc đến 'Đá Cầu' là đã đưa tôi trở lại những ngày thơ ấu vô tư, một cuộc hành trình hoài niệm mà tôi trân trọng một cách sâu sắc.)


Speaking part 3

1. Examiner: "Is it good for children to be ambitious?" (Trẻ con có nên tham vọng hay không?)

Candidate: "Undeniably, ambition in children, globally and in Vietnam, propels their drive, pushing them towards achievement. Yet, it's vital to balance ambition with empathy and humility. Overly zealous ambition might risk nurturing little dictators! Societies thrive when children have aspirations, fostering innovation and progress, given it's imbued with a sense of responsibility."

(Không thể phủ nhận rằng sự tham vọng ở trẻ em, cả trên thế giới và ở Việt Nam, thúc đẩy sự phấn đấu của các em, đẩy các em về phía thành tựu. Tuy nhiên, cân bằng sự tham vọng với sự cảm thông và khiêm tốn là điều cần thiết. Tham vọng quá mãnh liệt có thể nguy hiểm khi tạo ra những "nhà độc tài nhí"! Xã hội phát triển khi trẻ em có hoài bão, khuyến khích sự đổi mới và tiến bộ, miễn là nó được thấm nhuần với tinh thần trách nhiệm.)


2. Examiner: "What kind of games are played by today's children?" (Trẻ con ngày nay hay chơi những trò chơi gì?)

Candidate: "From the digital plains of Minecraft to traditional Vietnamese kite races, children's playtime has drastically evolved. Humorously, I sometimes envision them as mini tech-whizzes, adeptly conquering virtual worlds. Yet, amidst this technology surge, traditional games remain a testament to our shared culture. Hence, the gaming spectrum of today's children truly spans from old-world charm to new-age innovation."

(Từ những đồng cỏ kỹ thuật số trong Minecraft cho đến các cuộc đua diều truyền thống của người Việt Nam, thời gian chơi của trẻ em đã trải qua một sự biến đổi đáng kể. Một cách hài hước, đôi khi tôi hình dung chúng như những chuyên gia công nghệ nhí, thành thạo chinh phục các thế giới ảo. Tuy nhiên, giữa cuộc bùng nổ công nghệ này, các trò chơi truyền thống vẫn là một minh chứng cho nền văn hóa chung của chúng ta. Do đó, phạm vi trò chơi của trẻ em ngày nay thực sự trải dài từ sự quyến rũ của thế giới ngày xưa đến sự đổi mới của thời đại mới.)


3. Examiner: "Do parents in your country encourage children to play games?"

(Cha mẹ ở quốc gia của bạn có khuyến khích trẻ em chơi trò chơi không?)

Candidate: "Absolutely! Vietnamese parents, like global counterparts, value games as a crucible for character-building. They see games as an avenue to blend learning with leisure, nurturing resilience, and team spirit, critical life-skills, making children well-rounded citizens."

(Hoàn toàn đúng! Phụ huynh Việt Nam, giống như tất cả các cha mẹ khác trên toàn cầu, coi trò chơi là một cuộc thử thách để xây dựng nhân cách. Cha mẹ coi trò chơi như một cách để kết hợp việc học với giải trí, nuôi dưỡng sự kiên nhẫn và tinh thần đồng đội - những kỹ năng sống quan trọng, giúp trẻ em trở thành công dân toàn diện.)


4.Examiner: "Which is better, individual or team games?" (Trò chơi cá nhân hay theo đội tốt hơn?)

Candidate: "Much like a phở versus bánh mì debate, it's tricky! Individual games foster self-reliance, while team games cultivate collaboration—both vital life skills. Humorously, it’s like choosing between Superman's strength and the Avengers’ unity. Essentially, both flavours of games have a unique role in character development, making them equally crucial on the playground of life."

(Giống như cuộc tranh luận giữa phở và bánh mì, đó là một câu hỏi khó khăn! Các trò chơi cá nhân khuyến khích sự tự lập, trong khi các trò chơi nhóm thúc đẩy sự hợp tác - cả hai đều là những kỹ năng sống quan trọng. Một cách hài hước, đó như việc lựa chọn giữa sức mạnh của Superman và sự đoàn kết của Avengers. Về cơ bản, cả hai loại trò chơi đều đóng vai trò đặc biệt trong việc phát triển nhân cách, làm cho chúng đều quan trọng trên sân chơi của cuộc sống.)